Ánh nắng chiều đang dần buông, từng tia nắng mỏng manh đậu lại trên từng tán cây, cơn gió nhè nhẹ làm rung rinh những cành lá, làm khung cảnh càng thêm lung linh. Bất chợt, Tôi nhớ bạn, nhớ những mảnh giấy từng chuyền tay nhau trong lớp. Bạn còn nhớ những lời đã nói nữa không."Tụi mình sẽ luôn là những người bạn thân, hay chỉ là những người bạn tri âm thôi cũng đủ rồi, H nhỉ?". Dường như bạn không còn nhớ nữa. Nhưng mình vẫn nhớ, vẫn ngồi hàng giờ đọc những dòng lưu bút ngày ấy. Bạn luôn hiểu mình. Dù người ta nói mình nhí nhảnh, hờ hững, không sâu sắc, nhiều lúc hâm hâm. Bạn luôn là người đầu tiên quan tâm mình mỗi khi mình buồn. Có những khi mình khóc, chìm trong tuyệt vọng, bạn là người động viên mình vượt qua, luôn lắng nghe những dòng tâm sự của mình. Dòng sông kí ức chảy trong mình, chỉ là những ngày tháng bên bạn. Khi mình khóc, bạn không bao giờ đến bên mình an ủi như những người khác. Vì bạn biết mình sẽ khóc nhiều hơn khi có ai đến bên cạnh. Mình dù có là gì đi nữa thì cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ khi mình khóc. Có những lúc mình đã muốn buông mình xuống dòng nước chảy xiết. Để mặc dòng nước cuốn mình trôi đến nơi đâu. Những lúc ấy bạn luôn bên mình. Không biết mình sẽ còn giả tạo trong những nụ cười đến bao giờ. Nhưng cũng từ ngày ấy, mình học được cách chấp nhận thất bại. Và cười nhìu hơn với những điều xảy đến với mình. mình còn nhớ mình đã thất vọng nhiều lắm, dường như tất cả chỉ mới đây thôi đã vụt tan biến. Mình thất vọng ở bản thân nhìu lắm. Những lần như thế mình chỉ biết buồn. Chỉ biết khóc. Mà không cố gắng hơn nữa. Mình chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh. Mà không biết tư vươn lên. Để rồi ước mơ vụt bay khỏi tầm với. Thế rồi mình lại chỉ biết khóc. Và cứ thế dẫn dần mình trở thành con người nhu nhược. Cái tôi trong mình lớn dần. Dường như mình vẫn cứ nghĩ về những ngày xưa ấy. Khi mình còn đứng ở vị trí dẫn đầu. Và rồi mình lại thất vọng khi không được như trước nữa. Mình cảm thấy mình trở nên chậm chạp hèn yếu hơn bao giờ hết. và khi một người bạn ngày xưa nhắc lại đã từng khâm phục mình như thế nào thì mình lại buồn thêm nữa. Mình thật quá vô dụng. Nhưng lần này khác, mình sẽ không như thế nữa. Mình sẽ để quá khứ lại phía sau. cùng với người bạn mà mình thương yêu nhất. Nhưng hành trang mình mang theo sẽ là những kỉ niệm về bạn cũng những người bạn tốt và gia đình thân thương ( mình sẽ còn trở lại)